*Mai Duong* profile icon
Kim cươngKim cương

*Mai Duong*, VietNam

Tác giả

Giới thiệu *Mai Duong*

Excited to become a mum

Bài đăng(16)
Trả lời(32598)
Bài viết(0)

#D4 25/07/2021

Làm mẹ thật khó khăn! Ai cũng nói với tui như thế, nhưng chẳng ai nói trước với tui rằng sự khó khăn ấy chẳng phải là do các con của tui. Nó tập hợp nhiều chi tiết khác: sự cố gắng cân bằng giữa việc công và việc nhà; sự cố gắng gìn giữ mối quan hệ với chồng, bè bạn, và người thân; sự tìm tòi làm quen với hành trình làm mẹ; sự chiến đấu với nỗi hoang mang hoặc mặc cảm tội lỗi trước mỗi quyết định chăm sóc con cái như nào; sự gồng mình vận hành cuộc sống này trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng; và luôn luôn để mắt đến sự an toàn của những con người tí hon mới chào đời... trong khi cố gắng định hình tui là ai sau sự thay đổi danh tính hoành tráng từ là con, là vợ, thành là mẹ... Còn chưa kể đến sự cô lập cứ bất ngờ len lỏi vào cuộc sống của tui khi tui ít ngờ tới nhất. Tui vẫn đang học hỏi và trưởng thành hơn mỗi ngày. Dù có nhiều hôm tui vượt qua thời gian nhanh hơn chó chạy ngoài đồng, nhưng cũng có những ngày tưởng chừng như thời gian đang siết cổ tui... Nói trắng ra thì cái sự khó khăn trùng trùng của "làm mẹ thật khó" ấy toàn là liên quan đến tui, đến việc tui quản lí bản thân mình như nào. Chứ yêu thương con cái và trở thành mẹ trong mắt của chúng là dễ nhất rồi. #2507

Đọc thêm
 profile icon
Viết phản hồi

DRAMA NUÔI TÔI LỚN, LOÀI NGƯỜI DẠY TÔI KHÔN _

Hoàng và Mai là cặp thanh mai trúc mã, từ cái hồi còn chia nhau bịch bỉm, giành nhau hộp sữa thì hai người đã chơi với nhau rồi. Nhưng ngặt nỗi Mai hơn Hoàng một tuổi, thực ra chênh nhau một hay hai tuổi cũng không là vấn đề chỉ cần có tình yêu là đủ rồi. Hoàng yêu Mai, cũng không biết tự bao giờ trong mắt Hoàng thì Mai không còn là một người hàng xóm đơn thuần nữa. Mai xinh đẹp, Mai giỏi giang và nó nhất định sẽ lấy Mai làm vợ. Tình yêu nó dành cho Mai có lẽ cả thế giới này đều biết, bởi con mắt của kẻ si tình làm sao mà che giấu đi được. Ngày ngày nó chở Mai đi học, đưa đón Mai về, nhà có gì ngon đều mang sang hết cho crush. Có lần bố Hoàng câu được con cá về làm bữa tối mà Hoàng cũng xách sang cho nhà Mai để rồi tối hôm ấy cả nhà nó ăn trứng dầm nước mắm, còn Hoàng ăn cơm chan nước mắt. Hoàng sẵn sàng đấm lõm mặt bất kì thằng nào có ý tán tỉnh Mai của nó, hay có thể đứng chửi tay đôi với những đứa con gái làm crush của nó buồn. Thế mà trong mắt Mai nó là thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, đã học dốt lại còn trẻ trâu. Trong khi Mai nổi tiếng vừa xinh đẹp lại giỏi nhất nhì trường lúc bấy giờ. Chính vì vậy mỗi lần bố mẹ hay bất cứ ai gán ghép hai người với nhau là Mai lại giãy đành đạch lên: - Con không thích thằng đấy, bố mẹ đừng trêu nữa. Suốt mười một năm qua người ta luôn thấy một cậu thanh niên đứng đợi Mai ở cổng trường bất kể ngày nắng hay ngày mưa, ngày bão giông cũng như ngày lạnh giá. Bởi Hoàng tin rằng rồi một ngày tình cảm của mình dành cho Mai sẽ được đáp lại. Bởi ông bà ta có câu “Có công mài sắt có ngày nên kim”, Hoàng không tin Mai sẽ không đáp lại mình. Ngày Mai lên đường đi học Đại học Y nó cố níu cô lại bằng mọi giá: - Chị ở học ở quê đi, hay em sẽ nghỉ học đi làm nuôi chị. Đủ tiền em sẽ cưới chị. - Không, chị không muốn yêu mấy người học dốt. - Thế nếu em đậu vào trường của chị thì sao? - Đậu Y á? - Vâng, chị cứ tin ở em. Ánh mắt của Hoàng lúc này rực cháy quyết tâm! Nó sẽ cố gắng học, cố gắng đậu Y để lại được sánh bước cùng người con gái mình yêu. Nó đã mơ đến viễn cảnh lại được cắp sách cùng Mai lên giảng đường, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gẳng để trở thành người bác sĩ y đức và có được Mai – người con gái nó yêu hết cả quãng đời thanh xuân. Sau ngày hôm ấy Hoàng vùi đầu vào học bất kể ngày đêm, không ăn không ngủ, hàng tuần nó vẫn đều đặn gọi cho Mai hay đăng tải trạng thái lên Facebook chỉ mình Mai xem để cập nhật tình hình học tập. Nó muốn cho Mai biết thằng Hoàng học dốt ngày xưa đã chết rồi, thằng Hoàng bây giờ sẽ thật thành công đứng trước mặt Mai và lấy cô làm vợ. Còn Mai vẫn không quan tâm, cô mong học hành xong xuôi sớm ra trường trở thành một bác sĩ chữa bệnh cho mọi người và lấy một người cũng giỏi giang y như mình. Mai mong muốn có cuộc sống viên mãn, chồng khôn con đẹp, gia đình hạnh phúc và tất nhiên sẽ không lấy thằng Hoàng. Hoàng cứ vậy mà ôm hi vọng, cũng chính hi vọng đó tiếp thêm động lực cho nó. Và rồi trời không phụ lòng người, sau bao nhiêu quyết tâm nỗ lực, bao nhiêu giọt nước mắt rơi trên trang sách cuối cùng chỉ thiếu mười sáu điểm nữa là Hoàng đậu vào Đại học Y. Hoàng trượt Đại học “bạch” một phát đau đớn. Ủa chứ sao má? Mười hai năm trời học bét lớp, giờ còn vài tháng nữa kêu học giỏi rồi đậu Đại học lại còn học Y. Tát cho phát cho tỉnh này! --------- Bài viết được trích từ cuốn sách của PƯƠNG PƯƠNG

Đọc thêm
 profile icon
Viết phản hồi