mh nghĩ thứ m cần bây giờ là được yên tĩnh để suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay không. M nên về nhà ngoại 1 thời gian, nếu gia đình ck thuộc kiểu hiểu biết, thương yêu m thực sự thì m nên nói rõ chuyện này với họ trước khi về ngoại, để họ góp ý với ck m, cũng là để họ biết rõ sự thật nếu chuyện ly hôn xảy ra.
Là phụ nữ, đừng bao giờ tự gặm nhấm nỗi đau của mình. Sai ở đâu thì sửa ở đó, đau ở đâu thì phẫu thuật ở đó. Càng để lâu càng đau khổ lâu mà thôi.
Mấy ông ck khi chán vk, muốn bỏ vk thường ra đòn tâm lý kiểu : hết tình cảm rồi, m muốn làm thế nào thì làm, chấp nhận được thì ở ko thì.... Cái họ mong muốn chính là để phụ nữ suy sụp tâm lý và hành động theo mong muốn của họ.
Vậy thì phải làm gì???
Đầu tiên, phải nói chuyện này với những người có ảnh hưởng đến ck, có thể họ sẽ giúp đỡ m, hoặc ít nhất họ cũng biết rõ sự thật, mình dù có ra đi cũng không bị hàm oan tiếng xấu
Thứ hai, cách xa nhau 1 thời gian, cho cả 2 đủ ko gian và thời gian để suy nghĩ. Chỉ có cách xa mới làm cho mấy ông ck bình tĩnh trở lại, biết đâu, mỗi ngày đều nhìn thấy vk thì thấy ngứa mắt nhưng xa nhau rồi mới thấy thương, thấy quý.
Thứ 3,chăm sóc cho bản thân và con thật tốt. 1 phần là bù đắp tâm lý cho con, 1 phần là thể hiện cho ck thấy : ko có anh mọi thứ vẫn tốt đẹp nhé.
thứ 4,quan tâm đến những người xung quanh. Quan tâm đến nhà ngoại là lẽ đương nhiên, nhưng cũng phải quan tâm đến nhà nội. Vì phải để cho họ thấy tiếc nếu mình ra đi. Có thể họ thay đổi đc ck mh thì tốt. Nếu không, phải ly hôn, thì xác định là khi ck dắt đứa tiểu tam về thì cả anh cả ả đều no đòn. Hoặc ít ra, họ sẽ tự so sánh, và người chịu thiệt luôn là thằng ck đáng ghét kia.
chúc m bình tâm và sáng suốt.